Cuộc di cư lên phía Bắc và phía Đông


    Các trung tâm kinh tế thế giới chuyển sang nước Anh. Vào thé kỷ XIX, Anh trở thành “người bá chủ mặt biển”. Năm 1815, trọng tải của hạm đội biển của nước Anh là 2,2 triệu tấn, năm 1850 là gần 3,4 triệu tấn, chiếm60% tổng trọng tải đường biển thế giới. Gần cuối thế kỷ XIX, London trở thành thủ đô của thương mại thế giới. Năm 1870, tổng mức chu chuyển hàng hóa toàn thế giới là 37,5 tỷ mác thì riêng Vương quốc Anh (gồm cả thuộc địa Anh) chiếm 14 tỷ mác (37,3%).

Cuộc di cư lên phía Bắc và phía Đông

    Cách mạng công nghiệp Anh đã có ảnh hưởng lớn đến sự phát triển nông nghiệp ở nước này. Ruộng đất tập trung vào những địa chủ lớn. Đen giữa những năm 1870, ở Anh có 20 đại địa chủ chiếm 40 triệu ruộng đất. Trong sản xuất nông nghiệp đã hình thành những trang trại sử dụng lao động làm thuê. Thời gian này có khoảng 1 triệu công nhân trồng lúa mì. Chính quyền đảm bảo việc tiêu thụ nông phẩm. Năm 1815, “Luật lúa mì” được ban hành quy định giá lúa mì cao. Nước Anh được coi là nước có nền nông nghiệp kiểu mẫu vào thời kỳ này. Tuy nhiên, trong nửa cuối thế kỷ XIX, giá lúa mì giảm đi tới 4 lần. Lúc đó, các trại chủ thu hẹp diện tích trồng lúa mì và phát triển chăn nuôi nhằm cung cấp thực phẩm cho thành phố.
    Cách mạng công nghiệp đã thúc đẩy sự phân bố lại lực lượng sản xuất và phân công lại lao động xã hội. Trước hết là cuộc di cư lên phía Bắc và phía Đông – vùng phát triển nhất mà trung tâm là thành phố London. Các xí nghiệp mới phát triển gồm các cơ sở nguyên liệu, năng lượng. Thành phố Lancashire trở thành trung tâm của ngành công nghiệp vải bông. Tại Xcốtlen xuất hiện nhiều khu công nghiệp mới. Nhiều thành phố mới được xây dựng như Liverpool, Manchester, Birmingham. Dân số thành thị tăng lên 3,5 lần trong những năm 1750-1871. Trong khi đó dân cư nông thôn giảm xuống nhanh chóng, từ 35% tổng số dân năm 1811 xuống 20,9% năm 1851 và 14,2% năm 1871 (trong tổng số dân là 22.712.260 người). Cách mạng công nghiệp đã làm phá sản thợ thủ công và nông dân, biến họ thành những người vô sản đi làm thuê trong các nhà máy. Giai cấp vô sản hình thành và ngày càng tăng lên. Họ phải làm việc 12-14 tiếng một ngày là hiện tượng bình thường, trong khi đó tiền lương thực tế của họ bị giảm xuống. So với năm 1800, tiền lương thực tế của công nhân Anh năm 1809-1818 thấp hơn đến 28%; đời sống của công nhân ngày càng bị bần cùng hóa.


Đọc thêm tại: